Vivian Yee – người Mỹ, sống sót qua vụ nổ – kể lại cách dân Lebanon – những người đã quá quen với tai ương, thảm họa – đối mặt với vụ việc chấn động.

Ngày 4/8, một vụ nổ lớn xảy ra tại cảng Beirut khiến ít nhất 78 người chết, gần 4.000 bị thương. Dư chấn làm vỡ nhiều công trình, nhà cửa và rung chuyển mặt đất Lebanon. Xe cứu thương khắp cả nước được huy động để cứu người bị nạn, các bệnh viện trong thành phố chật kín. “Một số bị gãy tay, gãy chân hoặc bị găm đầy thủy tinh lên người. Vài người nằm la liệt trên sàn, vài người khác bất tỉnh”, phóng viên CNN mô tả khung cảnh một bệnh viện ngay sau thảm họa.

Trên New York Times, phóng viên Vivian Yee thường trú tại Beirut có bài viết thuật lại cơn hoảng loạn cô trải qua và cảm kích trước cách người Lebanon đối mặt với thảm kịch. “Ở một vùng đất thường bị ảnh hưởng bởi tai ương, họ biết phải làm gì, kể cả giúp đỡ những người đang bị nạn dù không hề quen biết”, Vivian mở đầu bài viết.
Cả tòa nhà rung lắc bởi vụ nổ mạnh nhất tôi từng biết. Tôi ngó ra cửa sổ rồi chạy lại bàn làm việc kiểm tra tin tức. Sau đó là một tiếng nổ lớn hơn, âm thanh như vỡ ra từng mảnh. Kính vụn bay khắp nơi. Không nghĩ nhiều, tôi núp ngay xuống bàn làm việc.


Khi mở mắt ra, tôi không nhìn thấy gì vì máu chảy đầy trên mặt. Sau khi vuốt hết máu ra khỏi mắt, tôi cố nhìn rõ căn hộ của mình – giờ đã biến thành đống đổ nát. Cánh cửa ra vào bay lên bàn ăn, còn tôi thì không thể tìm thấy hộ chiếu hay thậm chí một đôi giày cứng cáp.
Những người từng trải qua 15 năm nội chiến Lebanon theo bản năng chạy về phía hành lang ngay khi họ nghe thấy tiếng nổ đầu tiên, để thoát khỏi tấm cửa kính mà họ biết chắc rằng nó sắp vỡ. Tôi không được đào tạo bài bản, nhưng những người Lebanon quanh tôi sẽ giúp đỡ. Ở họ có sự bình tĩnh đến đau lòng do đã sống sót qua vô số thảm họa trước đó. Gần như tất cả đều là người lạ, vậy mà họ đối xử với tôi như bạn bè.
Khi chạy ra khu phố, một người đi xe máy thấy khuôn mặt đẫm máu của tôi và bảo tôi nhảy lên xe. Gần đến bệnh viện, lối đi bị chặn bởi đống kính vỡ và ôtô mắc kẹt nên tôi xuống đi bộ. Mọi người đều đang chảy máu và được sơ cứu tạm thời.
Nhân chứng ghi lại được khoảnh khắc cảng Beirut phát nổ.
Những bệnh nhân cao tuổi choáng váng ngồi trên xe lăn vẫn đang được truyền dịch. Một phụ nữ nằm dưới sàn trước cửa phòng cấp cứu, toàn thân đỏ ửng, không cử động. Một người tên Youssef nhìn thấy, dìu tôi ngồi xuống, lau và băng bó vết thương trên mặt cho tôi. Anh ta rời đi khi yên tâm rằng tôi có thể tự đi lại, còn tôi nghĩ xem có bệnh viện nào khác không. Tình cờ tôi gặp bạn của một người bạn, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần trước đó. Anh ấy khử trùng và băng lại vết thương cho tôi.

Những nạn nhân may mắn sống sót đi lại. Mỗi khi gặp ai đó không bị thương, họ hô to: “alhamdulillah al-salama”, dịch ra là “Tạ ơn Chúa vì sự an toàn”.

Trước khi hết đêm, một tài xế tên Ralph đi ngang qua đã ngỏ lời đưa tôi đến một trong số ít bệnh viện vẫn tiếp nhận bệnh nhân. Sau khi được bác sĩ khâu 11 mũi vào trán và một vài mũi ở chân, cánh tay, mọi người lại cầu nguyện cho tôi: “Tạ ơn Chúa vì sự an toàn”.
“Cảm ơn, thật lòng cảm ơn các bạn”, tôi đáp lại.